SATSANG
Mình nhớ ngày đó, ngày mà lần đầu tiên mình dẫn Satsang trong đời, nên mình muốn viết ra đây để lưu lại những cảm xúc đầu tiên ấy…
Mình được biết đến Satsang từ Prathap, một người bạn và là người thầy dẫn dắt mình trên con đường Ayurveda. Prathap đã 2 lần dẫn Satsang cùng với At Ha’s. Một lần ở Hà Nội và 1 lần ở Hồ Chí Minh, tại Prem Bistro. Thầy chia sẻ về nhiều thứ xung quanh Yoga, về cuộc sống, về những triết lí.
Mình thấy thú vị, trong thâm tâm ước là khi nào mình có đủ khả năng để dẫn một buổi Satsang như vậy nhỉ? Vì với mình Satsang ý nghĩa lắm, thời gian trên lớp không đủ lâu để mình vừa tập và hiểu thêm về lịch sử, ý nghĩa đằng sau những động tác đó, hay là những người yogi cổ xưa đã phải dành thời gian bao nhiêu để viết lại cho thế hệ sau này một khối lượng kiến thức tuyệt vời như vậy.
… và ngày đó cũng đến, ngày At Ha’s mở thêm 1 phòng tập nhỏ và mình chọn ngày bắt đầu cho phòng nhỏ đó là buổi Satsang nói về lịch sử Yoga qua từng thời kì, 8 bước trên con đường thực hành Yoga, và giới thiệu Sutras mình thích nhất trong quyển Yoga Sutras của Pantanjali. Mình khá là lo lắng không biết mình nói có ổn không? Mọi người có bị chán với việc ngồi nghe thay vì di chuyển tập luyện hay không? Mặc dù trải qua việc dạy hơn 10 năm rồi, nhưng mình vẫn luôn hồi hộp và lo lắng khi thử truyền đạt một kiến thức mới, mà lại chỉ là triết lí và lịch sử.
Vì vây, để hối lộ mọi người, mình đã chuẩn bị 1 ổ bánh Brownie thiệt là ngon, bình trà Lavender dễ chịu kèm thêm vài bông hoa Prem trồng cho việc dẫn mọi người thiền trà. Đây là cách mình học được từ Làng Mai, để đưa mọi người thu hết giác quan và tâm trí còn lang thang ở đâu đó về hiện tại, để thưởng thức hương vị đất trời, để đưa tâm trở về thân, và lắng dịu cùng chén trà.
Bắt đầu với việc giới thiệu bản thân của từng thành viên, sau đó bọn mình niệm OM với nhau, thiền trà. Khi cảm nhận được sự kết nối, mình bắt đầu chia sẻ. Mình nhận ra một điều, thực sự đến lúc chia sẻ mình mới có động lực để tìm hiểu kĩ hơn và kết nối sâu hơn trước đây. Kiểu như đọc để biết là 1 chuyện, nhưng khi chia sẻ lại với người khác thì mình thấy được như chính mình đang du hành về từng thời kỳ, gặp gỡ từng chủ thể, chìm đắm vào những luận điểm của người đi trước đã đưa ra. Và thêm một điều tuyệt vời nữa, trong Satsang không chỉ người dẫn Satsang mới được chia sẻ, mà mọi người tham gia sẽ cùng lắng nghe và chia sẻ sự hiểu biết của mình với từng vấn đề, từ đó cũng mở mang thêm kiến thức và hiểu thêm được vấn đề từ những góc nhìn khác. Lắng nghe và chia sẻ là một cách giúp nhau để nhìn thấy được bức tranh rộng hơn (cách mà mình thường nói), và sẽ bớt phán xét đúng sai hơn trong mọi thời điểm đối với bản thân.
Kết thúc buổi Satsang hơi lố thời gian như mình nghĩ, thông tin đoạn cuối có phần hơi nhanh, nhưng mình rất vui. Vui vì mình đã vượt lười, vượt qua được bản thân để thực hiện được điều mình muốn, vui vì cảm giác chia sẻ nó làm mình như nhẹ đi rất nhiều, thanh thản nhiều, vui vì thấy mình còn phải cố gắng thêm nữa, học thêm nữa để tích trữ trong cái cốc của mình đầy lên, đến lúc đó, sự chia sẻ sẽ đến tự nhiên như việc nước tràn ly mà không phải vất vả để sớt ra.
Lại tiếp tục đi hứng nước cho đầy bình đây.
Namaste!