HAANDTHA Blog - Yoga & Travel

View Original

PI - ngày rời đi

Hôm nay vào một ngày đặc biệt 22-2-2022, Pi chính thức khép cửa ở nơi bắt đầu, lầu 1 19 Võ Văn Tần, và chuẩn bị bước sang một trang mới.

Pi ra đời cách đây 6 năm. 

Vì bao nhiêu ý tưởng về đồ chay vị Á chất ngồn ngộn trong đầu mình mà không thể nhét vào cho Prem được. 

Vì muốn tạo 1 không gian mang tính chất là 1 nhà hàng đúng nghĩa để khách được dễ chịu khi bước vào mà không cảm thấy như đang xâm nhập một không gian cá nhân nào như Prem.

Vì thực sự là một nơi có thể có thể tạo một nguồn thu nhập tốt để nuôi sống bộ máy của cả team.

Và thế là Pi ra đời với cái tên được lấy từ bộ phim “Life of Pi”, bộ phim mà mình và người bạn đồng hành cùng thích và người đó chọn tên Pi cho quán.

Pi đã dần biến tiêu chí của bọn mình đưa ra thành hiện thực, vì trộm vía được khách hàng yêu thương và nuôi dưỡng lớn lên từng ngày, tại 1 địa chỉ cũng rất chi là thích, ngay mặt đường nhưng đủ để ẩn nấp khỏi ồn ào con đường Võ Văn Tần, để thả lỏng mình trong chén trà nghe nhạc du dương và thư thái chọn món trong thực đơn.


Với mình,

Pi là đứa con tinh thần thứ 2 sau Prem.

Nơi có những người đồng hành với Pi từ những ngày đầu tiên cho tận đến bây giờ, hiểu và hỗ trợ nhau để mình thấy rằng cuộc đời này thật hạnh phúc khi có những tình cảm như vậy, mình thấy biết ơn;

Nơi có những con người đã làm mình đau và buồn kinh khủng, nhưng nhìn ở một phía cạnh tích cực thì bài học mà mình có được còn lớn hơn những nỗi buồn đã qua;

Nơi mà những người đến và đi dù tô đậm hay lướt nhẹ lên nhau đều thể hiện được mối lương duyên của chính mỗi một cá nhân trong kiếp nhân sinh này.

Và nơi mà mình hay đùa là nó mang hơi hướng tính cách một người bên cạnh, người mà mình thương.


Hàng năm, mình vẫn luôn quên sinh nhật của Pi cũng như Prem hay Kafka, của At Ha’s hay cả Turmeric.

Có người vẫn nghĩ mình nhiều lúc thiên vị, thương Prem hơn Pi vì những nỗi buồn mà Pi mang lại. Nhưng điều đó hoàn toàn không đúng. Mình chưa bao giờ thôi thương Pi và những con người làm nên Pi ngày hôm nay.

Và những vị khách của Pi cũng là lý do để 2 năm gần lại đây, Pi có giảm sút phong độ, tính đi tính lại thì bọn mình cáng đáng nó khá vất vả, nhưng không bao giờ nghĩ chuyện từ bỏ Pi vì những người đã đặt lòng yêu mến với những món ăn, những sự dễ thương từ cả nhà Pi.


Dịch đến, mọi thứ càng khó khăn hơn, 2 năm dịch và giữa năm 2021 là đỉnh điểm. Pi phải đóng cửa gần 4 tháng. Sau đó 3 tháng tiếp theo, toà nhà đưa ra những chính sách mà thực sự không thể mở nhưng chi phí mặt bằng thì vẫn phải bỏ ra, lắm lúc phi lí đến ngạc nhiên. Nhưng mình vẫn cố gắng đáp ứng theo bởi sự giải thích hoàn cảnh và sự lý luận đúng sai làm mình thấy mệt và không cần thiết.

Covid giúp mình nhận ra một điều, sự thiệt thòi luôn nằm về những người tiểu thương nhỏ bé như mình. Những người đã đầu tư bao nhiêu vốn liếng và công sức bỏ vào một nơi để sau cùng đó chính là điểm yếu mà người khác dùng nó để ép lại. 

Mình thấy mối quan hệ này không hề lành mạnh chút nào. 

Mối quan hệ đáng ra phải công bằng, 2 bên đều có lợi và hỗ trợ nhau khi khó khăn và giữ uy tín để tôn trọng chính bản thân mỗi một cá nhân trong mối quan hệ đó chứ???

Và rồi, mình quyết định dời Pi, dời khỏi nơi mà thực sự trước giờ mình nghĩ không một nơi nào có thể tốt hơn cho Pi như ở đó. Quyết định đó không hề dễ.


Ngày dời Pi, buồn bởi nơi cả team bỏ ra bao nhiêu công sức để chăm chút nuôi dưỡng bao nhiêu thì cũng mức độ ức chế của những người bên mặt bằng ép này ép kia cũng nhiều bấy nhiêu. Thật, những lúc này chỉ muốn buông hết, không cần phải mệt mỏi làm gì nữa. Cũng đâu cần phải đến mức này để có cơm ngày 3 bữa, những chi phí hàng ngày vốn cũng không nhiều nhặn gì của mình đâu, và đặc biệt sự tin tưởng giữa người với người lại còn bị sứt mẻ nữa…

Nhưng khi bình tĩnh lại thì thực ra sự khó khăn hay đối mặt với những tình huống không như mong muốn cũng chỉ là những thử thách để thấy mình đang ở đâu thôi, vượt qua rồi thì người được là mình, sức chịu đựng và khả năng đối mặt sẽ tốt lên qua những biến cố. Vì mình luôn nghĩ việc “ Tu ở chợ mới khó”. 

Hơn nữa, khi đứng đầu của 1 tập thể, sự đi lên và bình yên của của 1 tập thể bao nhiêu con người cũng là 1 kim chỉ nam để mình hoàn thiện tư duy và học cách chia sẻ mỗi ngày.

Và sau tất cả, mình vẫn chọn cách tin vào con người, đó là cách mình có được bình yên và giữ sự trong sáng cho bản thân.

Cuối cùng, dù sự ra đi cũng hơi có chút này nọ thì mình vẫn cảm ơn 19 Võ Văn Tần, nơi đã cùng bọn mình nuôi dưỡng Pi.

Mình và Pi sẽ hẹn lại những vị khách cũ và mới ở 1 nơi bình yên, mới và trưởng thành hơn.