HAANDTHA Blog - Yoga & Travel

View Original

MÙA CỦA KÍ ỨC

Tôi là đứa từ thành phố nhỏ khá xa xôi vào Sài Gòn học và lập nghiệp.  Cái miền tôi ở mưa bất kể từ hè đến Đông, từ Đông qua Xuân, từ Xuân Tới hè,  từ mưa phùn đến mưa rào, từ mưa dầm đến mưa ngâu. Có những ngày mưa từ ngày này đến ngày khác, lê thê, chán chường; những lúc đó tôi chỉ mong nắng lên như mong bà đi chợ về để nhận quà vậy đó.
Hồi còn ở quê, mưa là mưa, vậy thôi. Nhưng từ khi bước chân vào Sài gòn, lạ lắm. Đến mùa mưa, bao nhiêu kí ức thứ tự nối đuôi nhau ùa về. Cái cảm giác không thể có khi ở đâu khác.
Lúc mới vào Sài Gòn, mưa lớn và rào lên, những hình ảnh lần đầu tiên được Bố dẫn vào Sài gòn như thước phim quay chậm từ từ hiện ra, hình ảnh cây trứng cá ngoại thành Sài Gòn nó rộng tán to chừng nào, cái xưởng nước mắm bố lấy hàng cũ kĩ và bốc mùi ra sao, hình ảnh bố dẫn đi chợ mua mấy bộ đồ ngủ hình con này con kia rất xinh mà thời đó Vinh chưa ai có, ly nước mía đầu tiên được uống khi trú mưa ở quận Tân Bình và những bài hát về Hậu Giang được mở trong xe khi trời mưa suốt chặng đường từ Bắc vào Nam. Sống Sài Gòn thêm mười mấy mùa mưa, miền kí ức cũng dày lên theo số lần.

Khi mưa nhẹ nhàng như mưa phùn ngoài bắc, những kỉ niệm thời còn đi học đạp xe đến trường trong mùa đông giá rét, lúc đó lạnh đến nỗi học đi xe không cần 2 tay lái, chỉ dùng người ẹo bên này bên kia để điều chỉnh hướng đi và ung dung bỏ 2 tay vào túi áo; đương nhiên là để tập được như vậy cũng dập mặt vài lần; rồi kỉ niệm lòng rộn ràng như thế nào khi mưa xuân đêm giao thừa và trong suốt mấy ngày tết, rộn ràng vì xuân đang đến và rộn ràng vì sợ xuân ra đi nên không dám ngủ; hay rộn ràng khi có vài mùa xuân nóng lòng được gặp người mình thương sau nửa năm xa cách.

Khi những cơn mưa đúng mùa, lớn và lâu, không còn rả rích. Những đêm cà phê say sưa với anh bạn tưởng chừng như sắp là gì của nhau ở Cà Phê 42 Hồ Con Rùa lại nhắc cho tôi câu hỏi “ ủa sao hồi đó nói gì mà nói lắm” (tôi chưa ngồi cà phê đến gần 2h sáng với ai bao giờ ngoại trừ với anh bạn đó). Hay những buổi đi uống rượu ốc và gạ gẫm nhau kể chuyện tình yêu với Chiến Chập và Trang Béo khi hồi còn ở Hà Nội, lúc đó tôi vừa tốt nghiệp cao đẳng và quyết ra Thủ Đô với mong muốn tìm hiểu được vì sao người từng thương tôi như có thể quên hết tất thảy mọi thứ lại làm ngơ tôi một cách tàn nhẫn như vậy trong một thời gian. Vài năm lại đây, chen chân những kí ức đẹp đẽ ngây thơ bằng những kí ức đời hơn rất nhiều, như những kí ức tôi trong trạng thái mất phương hướng khi phải đối mặt với việc ai đó sắp rời khỏi mình, những kí ức hoảng loạn, lo sợ trong chính mê cung suy nghĩ của chính mình, sự nghi ngờ bản thân cũng như những giây phút quên mình là ai, hình ảnh người tôi thương hôn một ai đó dưới trời mưa mà người đó tiếc rằng không phải là tôi, hay những kí ức quan sát sự trưởng thành chính mình qua việc lê lết từ từ cung bậc cảm xúc này đến cung bậc cảm xúc khác…

Những ngày mưa chuẩn bị trước giông bão hay trong giông bão, tôi nhớ như in hương vị những bữa ăn với xơ mít xào thơm phức, cà pháo lâu ngày cắt đôi bỏ hạt xào với mỡ và chút đường mang vị béo mặn ngọt, dưa muối xào ăn với cơm hay canh xơ mít chín nấu với lạc của 3 mẹ con tôi khi không thể ra ngoài đi chợ, lúc đó còn học cấp 1. Cả cái cảm giác tôi bị ngã từ trên cây sung nhà bên cạnh, toác cằm như thế nào bởi cố gắng trèo lên hái sung từ ban công tầng 2 nhà mình trong lúc gió giật cấp độ 12. Và cái lần gần đây nhất là cảm giác thấp thỏm chờ đợi rồi lại thất vọng, hoang mang rồi lại tự trấn an mình mọi việc rồi sẽ ổn khi đi đầy năm Luang.

……..

Tôi nhận ra một điều rằng, mùa mưa có khả năng lưu giữ kí ức vô cùng mạnh mẽ, đặc biệt mùa mưa Sài Gòn. Nó lưu giữ kí ức của chính nó, nó khơi gợi và chào đón kí ức ẩn sâu từ nơi khác đến, cái mà tôi chỉ nhận thấy rõ qua từng ngày từng mùa. Mà cũng đúng thôi, sau này khi tôi học về sâu hơn các yếu tố trong tự nhiên, nước chính là yếu tố lưu giữ thông tin, nước nuôi dưỡng và làm dịu mọi thứ xung quanh, trong tự nhiên và trong bản thân mình.

Cuộc sống với bao bộn bề, lo toan, say mê với cái mới đôi lúc cuốn tôi trôi , quên đi cái neo của chính mình, quên đi mục đích vì sao mình bắt đầu… nhưng rồi cơn mưa đầu mùa tới, kéo tôi lại với những thứ đẹp đẽ đã qua để tôi thấy mình hạnh phúc như thế nào khi là một phần của sự đẹp đẽ đó. Những giây phút tưởng chừng tôi không thể thở nữa để tôi biết quý trọng những gì tôi có hiện tại và mỉm cười với sự trưởng thành từng ngày của mình.
Nên vì vậy, tôi rất yêu mưa, yêu tất cả những gì tôi đã có trong những ngày mưa.

...Chiều cuối con đường mình nhìn ngắm hoàng hôn

Ẩn sâu trong tiếng tí tách rơi

Chờ mãi nơi này, một cảm giác quá lạ thường

Cảm giác cho em nhận ra…

Sài Gòn 19/06/2020 - sau 18 năm kết duyên với Sài Gòn